Hình ảnh một cô gái ngồi độc thoại với quá khứ, như người đang tự diễn kịch trên sân khấu đời mình, trong một đêm không trăng sao, thực ra là một khởi đầu buồn cho một bản tình ca. Cô gái cô đơn trong một thành phố lớn, làm bạn chỉ có quá khứ và tình yêu đã trôi qua cuộc đời chỉ để lại dấu vết như một đêm sao, và người đàn ông cô yêu đã vỗ tay khi màn hạ. Người mà cô đã yêu đến vô cùng, yêu đến tận cùng, yêu đến tận lúc ngỡ ngàng tự hỏi, sao tình yêu là vở kịch một vai, tôi đang phải diễn một mình, và ai đang đạo diễn những đau khổ hạnh phúc đời tôi?
Rồi cô tự nhủ, thôi gửi lại anh tình yêu ấy ở lại với quá khứ, nếu thấy nó vui anh cứ vỗ tay, còn nếu buồn thôi cứ để em chảy nước mắt một mình.